Gái miền sơn cước
Tiếng trống cúng ma bập bùng hòa cùng mùi nhang trầm ngào ngạt khắp góc rừng khiến Phong có cảm giác như lạc vào một xã hội nguyên thủy xa xưa lắm, đám ma nơi đầu bản vẫn đang diễn ra với một nhịp điệu thê lương theo tiếng khấn then trầm bổng của lão thầy mo có gương mặt quắt như xác chết. Họ không gào khóc thê thảm như dưới Kinh, chỉ có những gương mặt lầm lũi và khắc khổ vì đói ăn của người dân thiểu số vốn cuộc sống đã nghèo nàn từ thuở cha ông, họ cắm cúi và sì sụp. Chàng chán ngán khoác ba lô lên vai quay bước đi về phía lối mòn bên cạnh, những viên đá tai mèo nhọn hoắt như những đầu mũi giáo thúc vào đế giày của chàng. Nếu không phải vì cái chủ đề phóng...